Blast






























photo from Nadeem Karim|flickr
"rồi ngàn cánh chim bay" from lu






8 thg 7, 2018

.

tôi gặp nobokov sau một ngày đám tang của sữa, ngày mười lăm trăng tròn. Nobokov vẫn chưa hết cảm. Tôi vào mua hai ly nước mía, cả hai đều bỏ chanh muối, một ly có đá một ly không. 

sữa mất vào ngày cách đúng một tháng lần chúng tôi đến thăm sữa. Hai năm trước, nghe man nói trong một lần chơi trò chơi cùng mọi người trong công ty, sữa ngã. Rồi sữa thấy đau, đau mãi không dứt gội đầu cúi xuống cũng đau, sữa đi khám hết chỗ này đến chỗ khác cũng vẫn thấy đau rồi cuối cùng người ta tìm thấy bên trong cơ thể sữa, bên trong tâm nhĩ trái hay phải tôi không nhớ có một tế bào hỏng hóc nào đó đã lây lan ra qua phổi rồi chạy tới xương lên cả trên não. Chi tiết về cơn đau hay những thứ diễn ra trong cơ thể sữa mải sau này khi ngồi nghe mẹ sữa mắt hoe đỏ lúc nào cũng đầy ứ nước kể cho cô chủ nhiệm cấp ba, tôi ngồi nghe nhìn đống vỏ hạt bí rơi vãi trên nền đất. Sữa học chung lớp tôi mười mười một mười hai. Lần đầu tiên tôi gặp sữa là hồi lớp bảy lớp tám khi học thêm tiếng anh nghe sữa nói với đứa bạn sữa về hà anh tuấn hôm qua hát bị té sân khấu. Lần cuối cùng tôi gặp sữa sữa nằm im trên giường, tóc mịn như lúc cùng chụp ảnh tốt nghiệp cấp ba bên cạnh đặt bình bơm oxi như bình gas trong nhà bếp lớn xi nghiệp. Tôi là người bước vào sau cùng, sữa nhẹ quay đầu nhìn tôi rồi rất nhanh trở về tư thế cũ chú mục lên trần nhà. Sống mũi tôi cay xè, tôi mím môi cười may đi cùng mấy đứa bạn nữa may tôi không òa khóc.

tôi ngồi nói chuyện cùng nobokov trên bậc cao lót đá hoa cương ngoài biển, nước cạn lổm chổm đá sáng mờ mờ tôi không biết hào có bám vào nhiều hay không. Gần mười một giờ nobokov chở tôi về, nobokov bảo có thể nobokov sẽ tìm đọc bẫy 22 mà nãy tui nói linh tinh về. Tôi trả lời bộ phim gần đây nhất tôi xem là lost in translation và hỏi lại mày có biết trương quốc vinh không, nabokov lắc đầu. Tôi đưa nobokov hai gói cappuccino g7.

tôi bước vào nhà quên ngước nhìn xem trăng còn trên đỉnh đầu tôi không.

22 thg 3, 2018

.

1. tôi cùng man ngồi ở bobapop, một buổi tối, quán đông. Tôi hỏi tết này mày có về bắc không, man nhìn nhìn vẻ khó chịu, vẻ khó chịu rất nhanh. Tôi thở. Mày vừa hỏi tao tức thì và tao có trả lời rồi, hai tám tết đi mùng tám tao về. Tôi ừ. Suốt buổi tối man mang thêm ba lần khó chịu nữa, ba lần khó chịu rất nhanh, lần thứ nhất khi biết tôi gọi trà xí muội, lần thứ hai khi có một người lạ ngồi gần, lần thứ ba lúc đám học sinh the thé cười đùa. Ngày hôm sau man mang cho tôi một thỏi son dưỡng và một cây giò bê nặng. Tôi đã để man đợi trước nhà hơn mười lăm phút, điện thoại tôi gặp vấn đề. Tôi hỏi, mai bay rồi phải không.

man không tên là man. Man mang một tên khác. Trong một lần tình cờ tôi biết, tiếng nhật man nghĩa là ngàn. Tôi mở điện thoại lưu số man lại và đặt tên trong danh bạ là man. Trước đây tôi không lưu số man, một lần tình cờ man biết được, nhìn nhìn tôi vẻ khó chịu, vẻ khó chịu nhanh hơn ở bobapop, hỏi tại sao. Tôi đưa mắt, vì tao nhớ rồi. Thật ra nếu lúc đó man bảo tôi đọc thử xem, tôi sẽ không đọc được. Tôi nhớ số man không hết, kiểu thấy dãy số đó tôi biết rằng man gọi, không thấy dãy số đó tôi lúng búng không chín tám tám chín không.

tôi và man làm bạn với nhau cũng được ngàn năm rồi.

2. ngày stephen hawking mất, tôi đã định gửi mail cho một người bạn, hôm nay stephen hawking mất, và tao nghĩ đến mày. Rốt cuộc tôi đã không gửi. Hơn hai năm rồi tôi không liên lạc với bạn. Tôi còn hai bức mail của bạn chưa đáp, một bức đã xóa từ lâu, một bức vẫn còn giữ vì tiêu đề có chữ "please".

3. mười lăm ngày trước tôi nghe một bản nhạc của rachmaninov.